KHUYẾN MÃI - SỰ KIỆN
GIẦU CÓ ĐÍCH THỰC. (Lm Giuse Mai Văn Thịnh)
Hãy cho đi, hãy trao ban, hãy chia sẻ để Chúa có cơ hội ban thêm và làm cho gia nghiệp của chúng ta giầu ân sủng hơn nữa

Có một điều chúng ta đều biết: tiền của có một năng lực vô cùng thần bí khiến một số người trong chúng ta phải tôn thờ và lệ thuộc vào chúng, như đã được nghe nói rằng ‘đồng tiền nối liền khúc ruột’. Do đó, ở bên Úc ‘lòi ruột thì có medicare, chứ lòi tiền ra rồi thì hỏi ai đây. Trời ơi, hỡi Trời.’
Tiếp theo là vài câu nói mà chúng ta thuờng nghe, xin mời anh chị em cùng ngâm.
“Có tiền chán vạn kẻ theo, nghèo tiền thì bạn cũng đòi bỏ đi.”
“Tiền là tiên là phật, là sức bật của con người, là nụ cười của tuổi trẻ, là sức khỏe của tuổi già, là cái đà cho danh vọng, là cái lộng cho tương lại…”
Rồi trong lúc trà dư tửu hậu, có một số cụ than rằng ‘làm gì cho nó khổ, đến khi chết đi thì tiền nó dùng, vợ nó sai, con nó khiến… cứ ăn chơi’… lại một kiểu nói của ông phú hộ, vịn vào sức mình.
Vẫn biết rằng tiền bạc là tên đầy tớ tốt, nhưng lại là một ông chủ xấu. Thông thường, chúng ta lại để cho của cải làm chủ cuộc sống mình. Đáng buồn thay!
Trở lại trình thuật Tin Mừng, tôi nhận ra lối suy nghĩ và cách hành xử của ông phú hộ trong dụ ngôn và cách suy nghĩ và hành động của Ađam và Evà, sao mà giống nhau đến thế.
Cũng chỉ vì muốn tự lập, tách mình ra khỏi tương quan với Đấng tạo dựng, nên con người đã đi vào đổ vỡ này đến tan nát khác. Trước đó, họ sống thật hồn nhiên, đơn sơ và thánh thiện. Thế mà chỉ muốn tự quyết định cho cuộc sống mình nên mới phải đọa đầy.
Người phú hộ cũng thế. Tự lập, tính toán để tích chứa những gì ông ta có do lao động một cách hợp lý hợp pháp, đâu có gì xấu. Nhưng ông ta bị gọi là khùng khi nghĩ rằng ông có thể dùng tất cả năng lực của mình để bảo đảm cho sự sống, niềm vui huởng thụ và sự tồn tại của chính ông, ông tự nhủ ‘Linh hồn ta ơi! mầy có chán của cải, sẵn đó cho nhiều năm; nghỉ đi! ăn uống đi! hưởng đi!’
Ông phú hộ đã quên rằng: tất cả những gì ông ta có đều xuất phát từ kho tàng hồng ân của Thiên Chúa trao ban cho mọi người. Và nếu như thế, thì không ai đuợc chiếm hữu làm của riêng mình. Những gì mình có hôm nay là của người khác ngày mai. Hay nói khác đi, sự hiện diện của ‘tôi’ trên mặt đất này không phải là cho tôi, nhưng là cho người khác. Như vậy, cái mà tôi đang có ngày hôm nay là của người khác. Do vậy, nhiệm vụ của chúng ta là trao ban và chia sẻ cho nhau. Đó chính là điều Chúa muốn nhắm đến. Làm giầu truớc mặt Thiên Chúa là việc trao ban cho nhau những hồng ân đã đuợc ban tặng, trao ban thời gian, tài năng và tất cả chứ không phải chỉ hạn hẹp trong việc trao ban tiền bạc mà thôi.
Chúng ta đã đón nhận lòng nhân ái xót thương vô điều kiện từ Thiên Chúa thì cũng phải trao ban lòng nhân ái đó cách quảng đại cho tha nhân. Nói khác đi, thay vì làm giàu truớc mặt Thiên Chúa thì chúng ta hãy để cho Thiên Chúa làm cho chúng ta giàu có. Trao ban tất cả, để đôi tay trở về hư không và trong chốn hư không đó, Chúa sẽ làm đầy lại để chúng ta tiếp tục trao ban. Gia tài của chúng ta giàu có như thế. Vì Chúa làm chủ và quyền phân phát là của Ngài. Chúng ta chỉ là những tác nhân thực thi lòng nhân ai và chia sẻ cho nhau. Nếu chúng ta không thực hiện, thì một ngày nào đó, sẽ có người đến trình với Chúa rằng: “Thưa Thầy, xin Thầy yêu cầu anh tôi (là chính tôi) chia gia tài cho con.”
Hãy cho đi, hãy trao ban, hãy chia sẻ để Chúa có cơ hội ban thêm và làm cho gia nghiệp của chúng ta giầu ân sủng hơn nữa. Amen! Linh mục Giuse Mai văn Thịnh