KHUYẾN MÃI - SỰ KIỆN
Suy Niệm Thứ Năm Tuần 14 Thường Niên (FX Nguyễn Văn Tuyết)

Nghe giọng đọc xin bấm vào địa chỉ sau:

https://youtu.be/VrPd1XHe5aQ

BÀI ĐỌC I: NĂM I St 44, 18-21. 23b-29; 45, 1-5

"Để cứu sống anh em mà Thiên Chúa đã sai em xuống Ai-cập trước anh em".
Trích sách Sáng Thế.

Trong những ngày ấy, Giuđa lại gần mà nói thật thà với Giuse rằng: "Thưa ngài, xin ngài nghe tôi tớ của ngài nói đôi lời, xin ngài đừng phẫn nộ với tôi tớ của ngài, vì sau vua Pharaon ngài là chủ của tôi. Trước đây ngài đã hỏi các tôi tớ ngài rằng: 'Các ngươi còn cha, còn đứa em nào nữa chăng?' Chúng tôi đã trả lời với ngài rằng: Chúng tôi còn cha già, và một đứa em út sinh ra lúc cha chúng tôi đã già. Anh áp út đã chết rồi: mẹ nó chỉ còn lại một mình nó, cha chúng tôi thương nó lắm. Vậy mà ngài đã bảo các tôi tớ ngài: 'Hãy đem nó tới đây cho ta xem thấy nó'. Chúng tôi đã thưa với ngài rằng: 'Đứa nhỏ không thể bỏ cha nó được'. Nhưng ngài đã nói dứt khoát với các tôi tớ ngài rằng: 'Nếu em út các ngươi không tới với các ngươi, thì các ngươi sẽ không thấy mặt ta nữa'. Vậy khi chúng tôi trở về cùng tôi tớ của ngài là cha chúng tôi, chúng tôi đã thuật lại hết mọi điều ngài đã nói. Cha chúng tôi bảo rằng: 'Các con hãy trở lại mua thêm ít lúa thóc nữa'. Chúng tôi trả lời với người rằng: 'Chúng con không thể đi được. Nếu em út đi với chúng con, thì chúng con cùng đi chung với nhau. Nếu em út không đi với chúng con, thì chúng con không dám đến trước mặt người'. Cha chúng tôi nói: 'Các con biết rằng bạn ta chỉ sinh ra cho ta hai đứa con trai, một đứa đã ra đi và các con đã nói nó phải thú dữ ăn thịt, và cho đến nay chưa thấy nó trở về; các con lại đem thằng này đi nữa, nếu dọc đường có gì rủi ro xảy đến cho nó, thì các con đưa cha già đầu bạc sầu não này xuống suối vàng cho rồi'".
Khi ấy Giuse không thể cầm lòng nổi trước mặt mọi người đang đứng đấy, nên truyền cho mọi người ra ngoài, và không còn người nào khác ở đó lúc ông tỏ cho anh em biết mình, ông khóc lớn tiếng: những người Ai-cập và cả nhà vua đều nghe biết. Giuse nói với các anh em rằng: "Tôi là Giuse đây, cha còn sống không?" Các anh em sợ hãi quá nên không dám trả lời. Giuse nói với anh em cách nhân từ rằng: "Hãy đến gần tôi". Khi họ đến gần, ông lại nói: "Tôi là Giuse em các anh mà các anh đã bán sang Ai-cập. Các anh chớ khiếp sợ, và đừng ân hận vì đã bán tôi sang đất này, vì chưng để cứu sống các anh em mà Thiên Chúa đã sai tôi sang Ai-cập trước anh em".
Đó là lời Chúa.

PHÚC ÂM: Mt 10, 7-15
"Các con đã lãnh nhận nhưng không, thì hãy cho nhưng không".

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các Tông đồ rằng: "Các con hãy đi rao giảng rằng 'Nước Trời đã gần đến'. Hãy chữa những bệnh nhân, hãy làm cho kẻ chết sống lại, hãy làm cho những kẻ phong cùi được sạch và hãy trừ quỷ. Các con đã lãnh nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không. Các con chớ mang vàng bạc, tiền nong trong đai lưng, chớ mang bị đi đường, chớ đem theo hai áo choàng, chớ mang giày dép và gậy gộc, vì thợ thì đáng được nuôi ăn.

"Khi các con vào thành hay làng nào, hãy hỏi ở đó ai là người xứng đáng, thì ở lại đó cho tới lúc ra đi. Khi vào nhà nào, các con hãy chào rằng: 'Bình an cho nhà này'. Nếu nhà ấy xứng đáng thì sự bình an của các con sẽ đến với nhà ấy. Nhưng nếu ai không tiếp rước các con và không nghe lời các con, thì hãy ra khỏi nhà hay thành ấy và giũ bụi chân các con lại. Thật, Thầy bảo các con: Trong ngày phán xét, đất Sôđôma và Gômôra sẽ được xét xử khoan dung hơn thành ấy".
Đó là lời Chúa.

Suy Niệm.

Khi chuẩn bị cho một chuyến hành trình thật xa chúng ta thường chuẩn bị thực phẩm, và mọi dụng cụ cần thiết khác để bảo đảm cho chuyến đi đó có kết quả mong muốn. Việc chuẩn bị cho cuộc hành trình cũng là một trong những niềm vui nho nhỏ.

Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu cũng chuẩn bị các tông đồ cho cuộc hành trình mà Người sẽ gởi họ đi. Chúa cho họ biết rằng chuyến đi của họ là chuyến đi phục vụ. Sứ vụ của họ không phải là nhỏ bé – “Hãy chữa những bệnh nhân, hãy làm cho kẻ chết sống lại, hãy làm cho những kẻ phong cùi được sạch và hãy trừ quỷ” (Mt 10:7-8) là những công việc lớn lao. Cuộc hành trình này không đòi hỏi vật chất nhưng là một tâm hồn phục vụ.

Tâm hồn phục vụ này được Chúa biểu lộ qua lời nói “Các con chớ mang vàng bạc, tiền nong trong đai lưng, chớ mang bị đi đường, chớ đem theo hai áo choàng, chớ mang giày dép và gậy gộc, vì thợ thì đáng được nuôi ăn” (Mt 10:9-10). Lời mời gọi này khuyến khích các tông đồ hãy tự tin và sẵn sàng. Tuy nhiên điều này không có nghĩa là không thận trọng hoặc thiếu sự ứng biến nhưng là phó thác để sống một cuộc sống bám rễ trong cá nhân của Chúa Giêsu.

Trong cuộc hành trình này các tông đồ không cần phải chuẩn bị hành trang. Hành trang của nhà truyền giáo khi theo Chúa Giêsu là Lời của Người. Nội dung cốt yếu của sứ điệp không do quyết định tự do hoặc sáng kiến của người rao giảng mà là do chính Chúa Giêsu ấn định, đó là Nước Trời. Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô 2 nói: “Chúng ta phải tôn trọng nguyên tắc thiết yếu của cái nhìn Kitô Giáo về cuộc sống chúng ta: Ưu thế của ân sủng. Chúng ta không được quên rằng nếu không có Chúa Giêsu, ‘chúng ta không làm được gì’ (Jn 15:5).

Chúa Giêsu sai các tông đồ mang quà tặng mà họ đã nhận lãnh để phục vụ cho người khác, “Các con đã lãnh nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không” (Mt 10:8). Để đáp trả lời mời gọi này, chúng ta thử tự hỏi xem quà tặng nào mà chúng ta có để chia sẻ? Làm sao chúng ta có thể mang quà tặng của mình để phục vụ những người đang túng thiếu, những người bị loại bỏ bên lề xã hội?

Là Kitô hữu, chúng ta là những người mang bình an đến cho người khác. Một trong những cách làm cho chúng ta xứng đáng của bình an về tình yêu của Chúa Giêsu là mang cùng sự bình an mà chúng ta nhận được từ Chúa Giêsu đến cho người khác. Đây là cách để chúng ta có thể chuẩn bị tốt hơn cho cuộc hành trình tâm linh đang trải dài trước mặt.

Lạy Chúa, xin thánh hóa con. Xin đừng để con cứ mãi phải lệ thuộc vào vật chất, mà quên rằng cuộc sống của con đã có Cha lo cho con. Như Chúa Giêsu đã dạy: Trước tiên, con cứ lo việc nước trời, mọi sự khác sẽ được ban cho.