Tài Sản Đích Thật.
Một người giàu có sau khi qua đời, thiên thần dẫn ông đến căn nhà mà ông sẽ ở trên thiên đàng, khi đi ngang qua một biệt thự thật đẹp. Ông hỏi thiên thần: “nhà đó của ai?” Thiên thần trả lời, “đó là căn nhà tương lai của một trong những người tôi tớ của ông.” Thích thú, ông nói, “thật là tuyệt vời! Nếu đây là nhà của một trong những tôi tớ của tôi, chắc chắn nhà của tôi sẽ rất đẹp!.” Một lúc sau, họ đến trước một căn nhà xiêu vẹo, thô thiển, lụp xụp được xây trong một mảnh đất cằn cỗi. Thiên thần chỉ căn nhà và nói với ông, “Thưa ông! đây là nhà của ông.” Với một cái nhìn thất vọng, ông hỏi, “sao tôi lại sống trong căn nhà này trong khi tôi tớ của tôi lại sống trong một biệt thư xinh đẹp như vậy?” Thiên thần trả lời, “Ở đây, chúng tôi xây nhà bằng lòng nhân đức và những việc làm thương xót mà họ gởi đến như là vật liệu xây dựng. Tôi tớ của ông đã gởi đến chúng tôi những vật liệu về lòng nhân ái, tốt bụng, rộng lượng, hiếu khách, và tình yêu, là những vật liệu chúng tôi dùng để xây căn biệt thự cho ông ta. Còn ông, khi còn ở trần gian, đã không gởi vật liệu cần thiết đó, vì vậy chúng tôi không làm gì hơn là để ông ở trong căn nhà này.”
Câu chuyện minh hoạ rằng ngay cả nếu không ai biết những việc tốt lành mà chúng ta đã làm nhưng Chúa biết và rằng mỗi một việc làm thiện hảo trên trần gian là một sự đầu tư tâm linh cho cuộc sống vĩnh cửu. Chúng ta gặt những gì chúng ta gieo. Việc làm của chúng ta trong mối liên hệ với tha nhân là những hạt giống mà chúng ta gieo trồng. Có thể chúng ta không nhìn thấy ảnh hưởng của nó nhưng với thời gian chúng ta sẽ cảm kích tầm quan trọng về những gì chúng ta đã làm.
Tin mừng hôm nay dạy rằng để xác định ai là người thuộc về vương quốc của Chúa là do quyết định của vị Thẩm Phán Tối Cao, Đấng sẽ tìm ra những kẻ yêu mến Người qua thước đo rằng, “Những gì các ngươi đã làm cho một trong các anh em bé mọn nhất của Ta đây là các ngươi đã làm cho chính ta” (Mt 25:40). Lời này diễn tả tình thiết yếu về nền tảng đạo đức Kitô giáo. Tính thiết yếu này nằm trong việc nhận ra sự hiện diện của Chúa trong tha nhân. Những gì chúng ta có thể mang theo vào cuộc sống vĩnh cửu là nhân đức của mình.
Thánh Têrêsa Calcuta diễn tả một cách cô động Tin mừng hôm nay khi nói rằng vào cuối cuộc đời, chúng ta sẽ không bị phán xét theo tiêu chuẩn bao nhiêu bằng cấp chúng ta đang có, bao nhiêu tài sản chúng ta sở hữu, bao nhiêu việc vĩ đại chúng ta đã làm. Nhưng được phán xét bởi thước đo rằng “khi ta đói các ngươi cho ăn, Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta mình trần, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã viếng thăm, Ta bị tù đày, các ngươi đã đến với Ta.” Đói khát không chỉ vì cơm bánh nhưng còn đói khát tình yêu; mình trần không chỉ là thiếu quần áo nhưng còn là phẩm giá và sự tôn trọng. Khách lạ không chỉ là muốn có căn phòng để ở nhưng còn là việc không bị từ chối.
Chúa sẽ không đo lường kiến thức nhưng là trái tim để xem chúng ta đã yêu thương như thế nào. Chúa sẽ phán xét chúng ta dựa trên những việc làm của lòng thương xót mà chúng ta thực hiện trước nhu cầu của người khác. Chúa sẽ không bị chi phối bởi bề ngoài. Người không nhìn vào điều gì khác ngoại trừ tâm hồn chúng ta, vì thế tất cả những giả trá bên ngoài sẽ bị lau sạch, tất cả những giả dối sẽ được phơi bày và con người thật của mình sẽ được đưa ra ra ánh sáng. Chính lúc đó chúng ta sẽ được nhìn nhận là bạn hữu hay khách lạ.
Lm FX Nguyễn Văn Tuyết