Cuộc Đời Chúa Cứu Thế
CHÚA SỐNG LẠI
06-04-2010 7:13 pm

Ngày Lể nghỉ đã lui về nhường chỗ cho một ngày vinh quang. Ðó là ngày thứ ba trong tuần. Trời còn tinh sương, ánh bình minh của xuân mới đã bừng dậy, nhuộm cả bầu trời đông một sắc hồng tươi.

Từng cơn gió nhẹ đổi lượt nhau mơn trớn những cành cây dầu và mang theo những tiếng chim chào mừng mặt trời nhô dần lên bên kia rặng núi. Bình minh của ngày thứ nhất đã đượm hương thanh bình và mát dịu, báo trước một ngày vinh hiển. Giữa buổi bình minh ấy, bà Madalena lên đường về phía về phía mộ Chúa, để biểu lộ tình yêu.

  Sau bà, mấy thiếu phụ khác, nhÆ° các bà Maria thân mẫu ông Giacôbê, Salômê và Gioana cÅ©ng đến thăm má»™. Các bà mang dầu thÆ¡m đến để xức xác. Dọc đường nhá»› tá»›i hòn đá ở cá»­a mồ, các bà quay lại hỏi nhau : Ai sẽ vần hòn đá ở cá»­a mồ để chúng ta vào được ? Vì nó to lắm ? NhÆ°ng Ä‘á»™t nhiên có Ä‘á»™ng đất lá»›n, vì Sứ Thần Thiên Chúa đã bởi trời xuống vần hòn đá ra và ngồi trên, mặt Ngài sáng nhÆ° tia chá»›p và áo Ngài trắng tá»±a tuyết hoa. Nên lúc má»›i đến mồ, các bà thấy hòn đá đã vần qua má»™t bên.

  Vào trong mồ, các bà không thấy xác Chúa Giêsu nữa, nhÆ°ng lại thấy má»™t thanh niên mặc áo trắng, mặt ánh ngời. Các bà hoảng sợ, đứng ngẩn người ra. NhÆ°ng Sứ Thần Chúa phán bảo : Các bà đừng sợ, các bà tìm Giêsu đã chịu đóng Ä‘inh phải không ? Sao các bà tìm người sống ở nÆ¡i kẻ chết ? Ngài không còn ở đây nữa. Hãy vào mà xem nÆ¡i Ngài nằm. Ngài đã sống lại. Các bà hãy nhá»› lời Ngài dặn khi Ngài còn ở xứ Galilêa : Con Người phải ná»™p trong tay kẻ có tá»™i, phải chịu đóng Ä‘inh vào khổ giá và ngày thứ ba, Ngài sẽ sống lại. Vậy các bà hãy mau mau về bảo các môn đệ Ngài rằng : Ngài đã sống lại và sẽ Ä‘i xứ Galilêa trÆ°á»›c để đón họ, ở đó họ sẽ được gặp Ngài...Nghe lời Sứ Thần dạy thế các bà vừa mừng vừa sợ, vá»™i vàng bỏ mồ, chạy về báo tin mừng cho các môn đệ, song các ông lại cho là các bà nói sảng và không tin.

  NhÆ°ng trÆ°á»›c lúc các bà này đến má»™ Chúa và được Sứ Thần cho hay tin mừng Chúa đã sống lại. Bà Madalena là người đến thứ nhất, đã phải má»™t cÆ¡n hồi há»™p và lo sợ hết sức. Bà đến mồ, thấy hòn đá đã vần ra, thấy cá»­a mồ đã mở và không thấy xác của Chúa trong mồ nữa, bà lo sợ là ai đã lấy mất xác của Thầy, nên bà liền chạy về phi báo cho ông Phêrô và Gioan là môn đệ được Chúa yêu quý đặc biệt.

    --Người ta đã lấy mất xác Thầy và không biết bây giờ họ để đâu ?

  Nghe tin sét đánh đó, hai ông Phêrô và Gioan lập tức ra Ä‘i, chạy đến mồ. Ông Gioan trẻ tuổi và nhanh chân hÆ¡n nên chạy đến trÆ°á»›c. Ông cúi nhìn vào trong mồ thấy những khăn niệm xác Thầy để dÆ°á»›i đất. Má»™t xúc Ä‘á»™ng mãnh liệt chạy ran trong thân thể, làm tim ông đập quá mạnh, ông đứng ngẩn ra chÆ°a kịp bÆ°á»›c vào trong mồ, thì ông Phêrô đã đến thở hổn hển. Ông này mạnh bạo bÆ°á»›c vào trong mồ ngay. Ông cÅ©ng thấy các băng niệm để dÆ°á»›i đất, nhÆ°ng tấm khăn che đầu Ngài gấp lại tá»­ tế và để má»™t nÆ¡i riêng, chứ không để lẫn vá»›i băng niệm khác.  Giữa lúc ấy, ông Gioan cÅ©ng vào trong mồ, ông nhận xét các Ä‘iều đã thấy, và tin Ngài đã sống lại, ông Phêrô cÅ©ng tin.

  Thế là trÆ°á»›c kia các ông không hiểu lời Thánh Kinh nói Ngài bởi trong kẻ chết mà sống lại. NhÆ°ng bây giờ các ông đã hiểu lời đó lắm. Bởi vậy các ông mừng đến sa lệ và trở về hân hoan.  Hai ông Phêrô và Gioan lui về, thì bà Madalena lại đến. Bà này ngày xÆ°a đã được Chúa cứu khỏi tà thần ám ảnh, nên có lòng mến Chúa lắm. Bà trở lại bên mồ và khóc nức nở. Vì chÆ°a hay tin mừng Sứ Thần báo tin cho các thiếu phụ lúc nãy, đó là tin Chúa đã phục sinh.

  Bà khóc rồi bất giác vào trong mồ, và ở đó bà sợ quá, vì qua lần nÆ°á»›c mắt, bà chợt thấy có hai người y phục chói lói ngồi trên phiến đá để xác Chúa, má»™t người ở phía đầu, má»™t người ở phía chân. Bà chÆ°a biết đó là hai Thiên Thần và lòng trí Ä‘ang lo về xác Chúa lại thấy xác đã mất rồi, nên bà chỉ phiền buồn khóc lóc. NhÆ°ng hai người lạ đã nhanh nhẹn hỏi bà : Tại sao bà khóc ? Và bà thÆ°a lại :

    --Vì người ta đã lấy mất xác của Thầy tôi, và chúng tôi không biết họ để đâu mà tìm nữa.

Nói xong, bà quay lại phía sau để tìm tòi, đột nhiên bà thấy Chúa Giêsu đứng đó. Nhưng bà lại không biết là Ngài.

 Chúa Giêsu hỏi bà :

    --Sao lại khóc và tìm ai ?

  Bà Madalena tưởng đó là người coi vườn của ông Giuse và có lẽ người coi vườn này không hay câu chuyện, đã tưởng phần má»™ của chủ mình bị xâm phạm, vì người ta đã mai táng má»™t người khác ở trong đó, nên hoặc chính ông đã lôi xác Thầy ra và để chá»— khác, nên bà khẩn khoản hỏi :

    --ThÆ°a ông, nếu ông đã cất xác của Ngài Ä‘i, xin làm Æ¡n bảo cho tôi biết ông đã để ở đâu, để tôi chôn cất !

   Ðức Chúa Giêsu gọi tên bà :

    --Maria  (Madalena)

  Nghe giọng Ä‘iệu quen, lập tức bà Madalena biết ngay là Chúa, bà sung sÆ°á»›ng quá, trái tim đập mạnh và kêu lên :

    --Lạy  Thầy !

  Và bà toan giÆ¡ tay ôm chân Chúa. NhÆ°ng Chúa nói vá»›i bà ngay :

    --Ðừng Ä‘á»™ng đến Ta, vì Ta chÆ°a lên cùng Cha Ta, Con hãy về bảo các anh em Ta thay Ta rằng : Ta sẽ lên cùng Cha Ta và Cha của các con, cùng Chúa Ta và Chúa của các con.

  Nói xong Chúa biến mất.

  Sung sÆ°á»›ng, bà Madalena chạy vá»™i về báo tin cho các môn đệ biết Chúa đã phục sinh, nhÆ°ng các ông cÅ©ng không tin  (trừ hai ông Phêrô và Gioan đã nói trÆ°á»›c) và cho là bà nói sảng.

 Hãy  Phao  Lên  Rằng  Người  Ta  Ðã  Lấy  Trá»™m...

Giữa lúc đám thiếu phụ thấy động đất và khiếp sợ, toán quân canh mồ cũng khiếp sợ run người lên. Chúng đưa mắt nhìn nhau, tay bám chặt vào những vấu đá như để khỏi té và giữ thế quân bình. Nhìn vào cửa mồ, chúng thấy một hình người khác lạ đã hiện ra sáng láng. Ngài đến cửa mồ đàng hoàng vần tảng đá ra ngồi lên, mặt uy nghi một cách lạ. Một lát Ngài lại biến mất. Chúng hoảng sợ...trước chúng tưởng là ma hay là mơ. Nhưng không ! Ma hay mơ thế nào được, vì chúng vẫn thức và thấy rõ hòn đá ở cửa mồ thực đã vần ra ; hơn thế nữa, những dấu ấn đóng vào mấy tấm băng buộc đá lại bị xé rách...Cơn hoảng sợ càng tăng lên, khi đánh bạo bước vào trong mồ, chúng không thấy xác Ngài còn nằm đó nữa, nhưng đã biến mất từ bao giờ rồi, thế mà chính chúng lại là những người có trách nhiệm phải coi giữ xác đó !..Chúng ngồi bàn nhau phải liệu cách nào để chữa tội. Có mấy tên trong bọn chúng nghĩ đến chuyện các thần linh có phép phục sinh, và đề nghị phải nói rõ những bằng chứng phục sinh của Ngài cho các Trương tế. Ðề nghị đó sớm được cả đoàn tiếp nhận và chúng đứng dậy vào thành đi tìm các Trưởng tế.

Toán quân chạy về đưa tin cho các Trưởng tế với nhiều hy vọng được thoát tội, vì chúng biết quan Tổng trấn đã trao việc canh mồ cho Hội đồng Cộng tọa, và hội đồng này hẳn sẽ khoan hồng hơn điện Antônia là điện của Tổng trấn. Trời hãy còn sớm lắm, chúng vào thành, làm mấy Trưởng tế thức dậy ngạc nhiên và khiếp sợ. Nhìn vào nét mặt hốt hoảng của chúng, họ đã cảm thấy có việc gì trọng hệ nên cho chúng vào ngay. Và chúng vội vã thuật lại cho họ nghe những điều chúng đã chứng kiến :

     -- “ Nào đất Ä‘á»™ng ! Nào Thiên Thần hiện ra sáng láng ! Nào Ngài tiến lại phiến đá và vần ra ! Nào Ngài hủy những dấu ấn ! Nào Ngài uy vệ ngồi trên tảng đá ! Và rồi tất cả đều hoảng sợ, đứng đờ nhÆ° xác chết...”

Chúng là những người cứng cỏi và lực lưỡng, kể lại mọi việc một cách cương quyết, khiến các Trưởng tế không muốn tin cũng phải tin, và họ càng thêm tức bực và hoảng hốt...Họ quay nhìn nhau bụng nói thầm : A ! mà hắn phục sinh ư ? Chả lẽ lại thế được ?

Nhưng biết bao là bằng chứng ! Rầy rà quá, đã đóng đinh hắn mà công việc cũng chưa xong !...Các Trưởng tế lại quyết định phải hội đồng để tím lối thoát, và một phiên họp bất thường đã được chiêu tập ngay.

  Phiên họp há»™i đồng lần này không lâu, vì những Ä‘iều phải quyết nghÄ© đã quá rõ. Ðại khái là xác đã bị biến mất và Ngài không còn ở đó nữa. Vậy phải nghị xá»­ cách nào cho đẹp. Ðã có người giả định Ngài đã phục sinh. NhÆ°ng thuyết đó bị Ä‘a số há»™i đồng bác bỏ. Bầu không khí của há»™i đồng nhuá»™m màu nghi nan...sau cùng có má»™t há»™i viên nêu lên má»™t chủ đề đối lập : Phải nói là xác Ngài bị lấy trá»™m, và luận Ä‘iệu đó đã được chấp thuận ngay.  Há»™i đồng liền cho gọi toán quân canh vào dặn : Các anh hãy phao lên rằng : Ban đêm chúng tôi Ä‘ang ngủ, môn đệ y đã đến lấy trá»™m xác Ä‘em Ä‘i.

  Luận Ä‘iệu trên đây dá»… dàng, nghe có vẻ chỉnh lắm, nhÆ°ng xét kỹ, toán quân canh lại thấy nó vô lý hết sức. Vì rằng : Nếu xác bị lấy trá»™m, sao chúng thoát được trách nhiệm trÆ°á»›c tòa quan Tổng trấn. Là những người phải canh mồ, sao chúng dám để cho người ta lấy trá»™m mà không can thiệp ? Nếu nói, họ lúc ấy Ä‘ang ngủ, nhÆ°ng là những người phải thức và canh gác, sao chúng được phép ngủ ? Vã nữa nếu ngủ thá»±c, sao chúng biết người ta đến lấy trá»™m. Và má»™t Ä‘iều vô lý nữa là ; Phiến đá đậy nhà mồ, nếu muốn vần ra cÅ©ng phải cỡ 3 người lá»±c lưỡng má»›i vần nổi. Vá»›i số người nhÆ° thế tá»›i vần phiến đá ra để vào trá»™m xác, thì tại sao chúng canh gác cẩn mật nhÆ° thế mà lại không thấy, không biết ? Thật là đàng nào cÅ©ng là vô lý. NghÄ© thế nên chúng lưỡng lá»± quay nhìn nhau....

  Biết việc không xuôi, há»™i đồng liền quay lối đút lót tiền và bảo đảm. Họ cho toán quân canh má»™t số bạc khá lá»›n và quả quyết hứa rằng :

    --Các anh cứ phao lên nhÆ° thế, đừng sợ và quan Tổng trấn có nghe biết truyện, chúng ta sẽ nói há»™ vá»›i Ngài cho. Chúng ta hết sức liệu cho các anh vô sá»±.

  Bấy giờ quân canh má»›i cầm lấy bạc và nhận lời. Chúng trở về gặp ai hỏi cÅ©ng tuyên truyền rằng : Người ta đã lấy trá»™m xác hắn. Và kết quả tai hại ; Lời chúng nói đã được má»™t số người tin ; tệ hÆ¡n nữa, lời nói đó còn đồn đãi lâu trong dân Do Thái !

  Cho hay “Hoàng kim hắc thế tâm” bất cứ đời nào cÅ©ng vậy. Mấy hôm trÆ°á»›c đây kim tiền đã làm quáng mắt GiuÄ‘a. Hôm nay cÅ©ng kim tiền Ä‘Æ°a cả má»™t toán quân lính vào con đường hắc ám đầy nguy hại...

(Còn Tiếp) = Người Khách Lạ

Tác Giả Lm. Giuse Lâm Quang Trọng
Untitled Document